Tác giả Tô Hoài, một cây bút nổi tiếng của văn học Việt Nam, luôn biết cách “vẽ” nên những hình ảnh sống động, giàu tính nhân văn qua từng nhân vật. Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” không chỉ là lời kể về những câu chuyện thường nhật của loài dế mà còn là bức tranh tâm lý, phản ánh quá trình nhận thức và trưởng thành của nhân vật chính – Dế Mèn. Qua đó, Tô Hoài gửi gắm thông điệp về giá trị của sự đồng cảm, trách nhiệm và lòng nhân ái trong cuộc sống.
Dế Mèn – Hình Ảnh Một Chàng Dế Thanh Niên Cường Tráng
Trong đoạn trích, Dế Mèn tự giới thiệu về bản thân với những nét miêu tả vô cùng sống động và chi tiết. Về hình dáng, Dế Mèn được tác giả mô tả với đôi càng mẫm bóng, những cái vuốt ở chân, ở khoeo càng ngày càng cứng dần và nhọn hoắt. Toàn bộ cơ thể Dế Mèn rung rinh một màu nâu bóng mỡ, cho thấy vẻ ngoài ưa nhìn, tự tin và đầy sức sống. Đầu Dế Mèn to ra, với những tảng “bướng” không hề giấu được sự cá tính, và hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp tạo nên hình ảnh một chàng dế đầy tự hào.
Về cử chỉ, hành động, Dế Mèn ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực và luôn giữ cho mình một dáng vẻ oai vệ. Mỗi bước đi của Dế Mèn được tác giả khắc họa rõ nét qua hình ảnh “bách bộ”, với những khoeo chân dún dẩy và hai chiếc râu rung lên rung xuống như dấu hiệu của một người thanh niên thực thụ. Không chỉ vậy, Dế Mèn còn dám “cà khịa” với mọi người trong xóm, từ việc quát mắng chị Cào Cào cho đến đá ghẹo anh Gọng Vó, tất cả đều thể hiện sự kiêu ngạo, tự tin và hơi ích kỉ của một chàng dế cường tráng.
Cuộc Đối Thoại Với Người Bạn Hàng Xóm – Dế Choắt
Trong mối quan hệ với Dế Choắt, Dế Mèn ban đầu hiện lên với thái độ tự cao, kiêu căng và có phần hung hăng. Khi sang chơi nhà Dế Choắt, Dế Mèn không ngần ngại chỉ trích, chê bai cách sống của bạn: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng… Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn…” Những lời nói như vậy cho thấy Dế Mèn không chỉ coi thường người khác mà còn bộc lộ tính cách ích kỉ, không biết trân trọng tình bạn.
Khi Dế Choắt bày tỏ ý muốn cùng Dế Mèn đào một “thông ngách” bên nhà, nhằm cùng nhau đối phó với kẻ bắt nạt, thay vì cùng nhau sẻ chia, Dế Mèn lại khinh khỉnh đáp lại: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”. Chính sự lạnh lùng, thiếu trách nhiệm đó đã làm nên bi kịch sau này.
Vụ việc trở nên trầm trọng hơn khi Dế Mèn, trong một lần rủ Dế Choắt, đã khiến bạn phải đối mặt một mình với chị Cốc – người không chút thương tiếc mà tỏ ra dữ dội. Chị Cốc mổ cho Dế Choắt đến kiệt sức, và dù Dế Mèn nhận lỗi về mình, sự chần chừ và thiếu quyết đoán của nó đã không kịp cứu giúp bạn. Cuối cùng, Dế Choắt kiệt sức và qua đời, để lại trong lòng Dế Mèn một nỗi hối hận sâu sắc.
III. Bài Học Đầu Tiên – Sự Nhận Thức Qua Nỗi Hối Hận
Cái chết của Dế Choắt như một cú sốc thuyết phục đối với Dế Mèn, buộc nó phải dừng lại và suy ngẫm về những hành động của mình. Dế Mèn tự trách mình vì đã là một kẻ mạnh nhưng lại chỉ biết trốn tránh, không đủ can đảm đứng ra bảo vệ người bạn. Trong khoảnh khắc chôn cất Dế Choắt, Dế Mèn cảm thấy hụt hẫng và bất lực, bởi mất đi người bạn đồng hành, nó như mất đi một phần của chính bản thân mình. Qua đó, bài học đầu tiên – một bài học về lòng nhân ái, trách nhiệm và ý thức chung – đã in sâu vào tâm trí của Dế Mèn, mở ra con đường hướng tới sự trưởng thành.
Kết Luận
Đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” không chỉ ghi lại những chi tiết sống động về ngoại hình và tính cách của Dế Mèn, mà còn khắc họa một câu chuyện đầy bi kịch, mở ra thông điệp nhân văn sâu sắc. Qua nỗi hối hận của Dế Mèn trước cái chết của Dế Choắt, Tô Hoài đã cho người đọc thấy rằng sức mạnh thật sự không chỉ nằm ở thể chất mà còn nằm ở tâm hồn biết quan tâm, biết chia sẻ và chịu trách nhiệm. Bài học về lòng nhân ái và trách nhiệm trong cuộc sống được khắc họa một cách tinh tế, khiến đoạn trích trở thành một tác phẩm có giá trị nghệ thuật và ý nghĩa sâu sắc về đạo đức nhân văn.